Mùa tạm biệt - Nguyễn Lệ Quyên
MÙA TẠM BIỆT
Và tôi đã cùng em hành trình về vạch đích.
Những lần thi đi qua như một thoáng hương mùa.
Em mãi miết học bài quên hạ về bên cửa.
Bỗng thảng thốt giật mình nghe một tiếng ve kêu.
Sách vỡ cũ dưới ngăn bàn rơi từng con chữ.
Nhặt lên ngẫm cười mình lớn hơn hôm qua.
Vẫn vô tư vòi quà cô khi điểm mười điểm chín.
Viết phạt em quên mà xin khất nhé lần sau.
Em cứ ngỡ mình vẫn còn năm nữa.
Bên bạn bè sống nốt tuổi thơ vui.
Giận hờn, yêu thương, tranh giành, chia nhau quả xoài quả ổi.
Mà phảng phất trong lòng nỗi nhớ ở mùa sau.
Tôi và em cùng đi chung chặng đường ngăn ngắn.
Dưới bàn chần mát lạnh đất quê mình.
Bữa sáng nay chưa kịp ăn nắm xôi cất vội.
Đến giữa giờ tranh thủ phút ra chơi.
Tôi cất hết tuổi thơ em vào ba lô mang về như món quà nghề dạy học.
Chắt chiu những vui buồn kể lại nghe ngày sau.
Chắc chắn bị hỏi xem em tên gì cô nhỉ?
Ngập ngừng cõi nhớ cố lục tìm gương mặt cũ thân quen.
Tạm biệt nhé em sẽ đi phương trời xa khác.
Không có tôi không có những lần chúng ta đi chung.
Xin một phút dành cho em và tôi nhìn nhau lần cuối.
Và thứ tha hết muộn phiền ta lỡ để trong rồi.
Nguyễn Lệ Quyên